Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

mưa tháng sáu

Tháng sáu....tháng của cơn mưa đầu mùa , của cái nắng hạ gay gắt ngập tràn...tháng kết thúc mùa thi. tháng sáu, tâm hồn lang thang theo cơn gió nóng bỏng bay về với những cánh đồng xa tít tắp. mùa thi , sinh viên hối hả cặm cụi bài vở.. tháng sáu, ta đã quên mình tồn tại thực thể sáng sớm bầu trời bỗng dưng âm u, như thể người ấy đang lặng lẽ buồn. pha một tách coffe nóng thơm nồng, nghe ''chiếc lá cuối cùng''', lòng bỗng bâng khuâng có phải cái nóng tháng sáu vẫn chưa đủ độ? tối trước, người ta giận dỗi, bản thân vẫn chưa nhận ra mình đã sai......... sai vì khiến cho người ta nghĩ rằng mình là một người tính cách mềm mỏng và nhu thuận với tất cả, sai vì để cho người ta tin rằng mình đã chấp nhận người ta, tin rằng mình phải có người ta, và sai vì mình đã im lặng quá nhiều....mình sai thật nhiều...cứu nghĩ chăng cần phải nói người ta sẽ hiểu. cái sai lớn nhất đó là mình tin rằng mình cũng có tình cảm với người ta thật nhiều.... mình kiên quyết, cứng rắn từ chối lời đề nghị của người ta, nhưng phản ứng thật ngỡ ngàng, những lời nói làm mình không thể tưởng.... phải chăng cơn mưa tháng sáu đã trở thành bão... uhm, mình ngạc nhiên khi chẳng buồn bã gì cho lắm.có phải vì thời gian ở cạnh nhau quá ngắn....hay vì thực tế cái tâm hồn ưa lang thang phiêu bạt của mình vẫn còn o nơi nào đó... người ta đã sai và mình đã sai.... mình sai vì mình im lặng , người ta sai vì người ta cố chấp. người ta muốn yêu thương mình, cố chấp giữ mình lại người ta muốn yêu thương mình, cố chấp tổn thương mình người ta muốn yêu thương mình, cố chấp tất cả nhưng người tra không hiểu, vòng tay ấm áp đó vẫn chưa đủ người ta không hiểu, cái mình cần đâu chỉ là những biểu hiện ga lăng đúng phong độ..... mình cần một cái siết tay, khi mình dao động, mình cần một ánh nhìn đọng viên, khi mình chùng bước...mình thật ra cần rất nhiều.....chỉ là bản thân không thể đòi hỏi! người ta muốn yêu thương mình sao mình không hiểu, chỉ có thể giả vờ không hiểu cố chấp, nhưng không thể che giấu đươc sự thật, rằng người ta đã không hiểu mình chang phải có thể mạnh mẽ như tưởng tượng, mình chỉ là sợ sợ yêu thương làm bản thân bị thương tổn....sợ làm tổn thương cả những người mình yêu thương vẫn là cuối cùng mình là kẻ thích lang thang...thực tế và mơ mộng .....tách biêt tháng sáu,,,,mưa nhẹ bay trên áo tháng sáu ...vậy là người ta xa mình......vì cố chấp yêu thương...tại sao không thể giữ được những bình yên ngày xưa.......... tháng sáu tâm mình bối rối

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét