Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

tản mạn cung tháng bảy

23 thang 7........ mưa , mưa suốt cả một trời thương nhớ. tháng ngưu lang và chức nữ gặp nhau, tháng của một con sư tử leon ra đời... đêm qua bất chợt nhấm nháp tách cà phê trong tiếng mưa thánh thót....đã lâu lắm rồi quên mất mơ mộng. .............. nhớ sông tiền ấm áp mồi khi mưa lạnh khu vườn yên tĩnh cùng với điệu vũ của đêm mưa, một khúc nhạc không tên và có thật mùi trà thơm, và những trang sách ... ............... tháng bảy tháng của sự ồn ào trong yên lặng em lang thang trong làn mưa mỏng manh, cảm nhận ..................dường như yên lặng quá.Muốn nói gì cùng ai đấy, nhưng hình như là lại cô đơn nữa rôi, cô đơn trong tiếng cười rộn ràng mưa dường như đã khơi dậy một làn kí ức đã nhòa ................. những dòng yêu thương chạy về khi em ngồi nơi quán cà phê quen thuộc, mùi dạ lan ngọt đến u buồn,mưa hòa vào một khúc nhạc trịnh,đạ lâu rồi không được như thế này, mơ mộng, um thì trái tim dù chai sạn nhưng đôi khi vẫn lỗi nhịp. có ai cấm bản thân tự chiều chuông mình đâu... bàn tay khẽ run lên áp vào những kích động đang ẩn dấu trong lồng ngực trẻ.... ............. cảm xúc tràn về, em nhìn gì ngoài trời mưa ấy....dường như mỗi khi tháng bảy chầm chậm trôi qua lại có một con bé thả hồn vào cơn mưa, để cho tâm hồn chút yếu đuối , cho phép bản thân có những cảm xúc không gọi tên.... phố có cô đơn không? dường như phố quá yên lặng, hay kí ức đang ở tại nơi trái tim hướng về? ............... nhớ thật nhiều, những phút giây không của riêng ai....con sông tiền nơi quê xa vẫn cuộn sóng và ấm áp, nhưng tháng bảy này lại vắng bóng đứa con gái vẫn thường than thở và mơ mộng bên sông. cười khi nhận ra bản thân thật ra vẫn là ngốc nghếch... cứ mãi đi tìm một tình yêu....rồi lại thấy đơn côi ......................... chấp nhận , và thử một cảm giác rồi bất chợt thất vọng, hóa ra vòng tay đó không phải là của mình mình có tàn nhẫn không? khi chỉ có thể im lặng từ chối........................................ ai cũng nghĩ mưa mạnh mẽ nhưng thật ra có những phút giây mưa yếu đuối và cô đơn.... vẫn tiếp tục lang thang một mình trên phố vào tháng bảy trời mưa, có ai đó cũng như mình không nhỉ? tình yêu ơi, xin đừng chạy quá nhanh...để mưa kịp đuổi theo
............................... tháng bảy mơ mộng tháng bảy xin chào mưa..

mưa tháng sáu

Tháng sáu....tháng của cơn mưa đầu mùa , của cái nắng hạ gay gắt ngập tràn...tháng kết thúc mùa thi. tháng sáu, tâm hồn lang thang theo cơn gió nóng bỏng bay về với những cánh đồng xa tít tắp. mùa thi , sinh viên hối hả cặm cụi bài vở.. tháng sáu, ta đã quên mình tồn tại thực thể sáng sớm bầu trời bỗng dưng âm u, như thể người ấy đang lặng lẽ buồn. pha một tách coffe nóng thơm nồng, nghe ''chiếc lá cuối cùng''', lòng bỗng bâng khuâng có phải cái nóng tháng sáu vẫn chưa đủ độ? tối trước, người ta giận dỗi, bản thân vẫn chưa nhận ra mình đã sai......... sai vì khiến cho người ta nghĩ rằng mình là một người tính cách mềm mỏng và nhu thuận với tất cả, sai vì để cho người ta tin rằng mình đã chấp nhận người ta, tin rằng mình phải có người ta, và sai vì mình đã im lặng quá nhiều....mình sai thật nhiều...cứu nghĩ chăng cần phải nói người ta sẽ hiểu. cái sai lớn nhất đó là mình tin rằng mình cũng có tình cảm với người ta thật nhiều.... mình kiên quyết, cứng rắn từ chối lời đề nghị của người ta, nhưng phản ứng thật ngỡ ngàng, những lời nói làm mình không thể tưởng.... phải chăng cơn mưa tháng sáu đã trở thành bão... uhm, mình ngạc nhiên khi chẳng buồn bã gì cho lắm.có phải vì thời gian ở cạnh nhau quá ngắn....hay vì thực tế cái tâm hồn ưa lang thang phiêu bạt của mình vẫn còn o nơi nào đó... người ta đã sai và mình đã sai.... mình sai vì mình im lặng , người ta sai vì người ta cố chấp. người ta muốn yêu thương mình, cố chấp giữ mình lại người ta muốn yêu thương mình, cố chấp tổn thương mình người ta muốn yêu thương mình, cố chấp tất cả nhưng người tra không hiểu, vòng tay ấm áp đó vẫn chưa đủ người ta không hiểu, cái mình cần đâu chỉ là những biểu hiện ga lăng đúng phong độ..... mình cần một cái siết tay, khi mình dao động, mình cần một ánh nhìn đọng viên, khi mình chùng bước...mình thật ra cần rất nhiều.....chỉ là bản thân không thể đòi hỏi! người ta muốn yêu thương mình sao mình không hiểu, chỉ có thể giả vờ không hiểu cố chấp, nhưng không thể che giấu đươc sự thật, rằng người ta đã không hiểu mình chang phải có thể mạnh mẽ như tưởng tượng, mình chỉ là sợ sợ yêu thương làm bản thân bị thương tổn....sợ làm tổn thương cả những người mình yêu thương vẫn là cuối cùng mình là kẻ thích lang thang...thực tế và mơ mộng .....tách biêt tháng sáu,,,,mưa nhẹ bay trên áo tháng sáu ...vậy là người ta xa mình......vì cố chấp yêu thương...tại sao không thể giữ được những bình yên ngày xưa.......... tháng sáu tâm mình bối rối

đôi khi



Có đôi khi lặng yên... để nhìn trời, nhìn đất, nhìn mọi vật lặng lẽ xoay theo dòng thời gian.

Có đôi khi hối hả... chạy theo nhịp cuộc sống, quên cả mình là ai, quên luôn cả nụ cười.

Có đôi khi muốn được tự do... như gió. Lang thang khắp chốn, bay đi không cần biết điểm dừng.

Có đôi khi thầm nhớ... nhớ một điều gì đó sâu lắng và thiết tha.

Có đôi khi muốn gặp một ai đó... chỉ để mỉm cười hay lặng lẽ đứng bên nhau.

Có đôi khi ước ao trở lại thời con nít... cười tươi suốt tháng ngày, hồn nhiên, ngây thơ và trong trẻo.

Có đôi khi thấy mình yêu tha thiết... yêu buổi sớm trong lành, yêu ngôi nhà bé nhỏ, yêu ngọn gió thoáng qua, yêu bàn tay ai đó đang nắm lấy tay ta... ấm áp.

Có đôi khi lòng tràn hi vọng... nhìn cuộc đời bằng toàn niềm tin.

Có đôi khi niềm tin lạc mất... cuộc sống đâu chỉ toàn màu hồng êm ái, muốn chạy trốn tất cả.

Có đôi khi muốn được bình yên.... đóng chặt cửa phòng lại, đối diện với chính mình và lặng nghe nhịp trái tim.





Cười một mình, khóc riêng ta.

Đêm nay trời bỗng trút mưa to

Như cơn mưa tôi khao khát những hôm rồi

Là cơn mưa thật mạnh tạt vào lòng ta xua tan đi cảm giác...

Là gì?

Là sự xa cách

Là nỗi nhớ miên man

Là tình yêu thương giữ trong lòng





Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...

Đợi trong niềm tin

Đôi khi

Mất

Nhưng

Vẫn đợi

Vẫn chờ mong

Khi bình yên trở lại...

Những ngày qua sống trong dòng cảm xúc hỗn độn đến khó hiểu mà không biết thoát ra sao. Và rồi cứ mặc kệ nó miên man trong suy nghĩ. Uh! Nó tự đến rồi sẽ tự đi thôi mà, có khi lạc vào những khoảng trống, có khi bật khóc giữ đêm, giật mình tỉnh giấc còn chờ đợi...