Thu . Lại thao thức! Lại day dứt!
Cứ như thế, đã lâu lắm rồi, tay chẳng lần mò từng con phím trong đêm, chẳng thức trắng lang thang qua từng trang blog bạn bè.
Một mình tôi trở lại với mình. Cô đơn! Dường như ngày càng quá quen thuộc đến chừng như khi ai đó vô tình muốn đến lại thấy khó chịu.
Một tôi co ro góc nhỏ vàng vọt. Một tôi lang thang đi tìm lại những cảm xúc đã lãng quên … rồi sao cũng vụt tan … nụ cười nhạt thếch, nỗi đau nhạt thếch, không khổ đau, không vui, không buồn.
Lá khô, sỏi lăn, tường rêu!!!
Muốn lại được bước chân, muốn được ngã, muốn vùi vào giông bão???
Giấc mơ không trọn vẹn, mãi không thể trọn vẹn!
Anh quên tôi chưa? Có thể là đã thế, anh quên tôi giữa bao bộn bề cuộc sống anh.
Còn tôi? Cũng có thể là đã thế.
Thế nhưng khi muốn mặc kệ bên cạnh là ai, mặc kệ yêu thương là của ai thì lại không thể, sao có thể chứ, sao có thể có lỗi với nỗi nhớ của riêng mình chứ?
Tôi! Không say nhưng cũng không bình yên, chông chênh với những mơ hồ chính mình.
Lại chìm trong tối, lại tự nắm chặt tay mình, lại muốn thật nhiều nhưng rồi cũng không hiểu được là muốn g
